top of page
Writer's pictureCamellia Taylor

[Truyện ngắn] Tùng

“Một chiều nhỏ nhẹ  Tôi ngồi hát cho anh chơi đàn  Tôi khẽ vuốt tóc anh mơ màng  Nghe hạnh phúc reo lên ngỡ ngàng…”

(Tôi ngồi hát cho anh chơi đàn – Trang & Khoa Vũ)




Không gian ngập ánh sáng từ bên ngoài rọi vào khung cửa kính rộng kiểu cổ, nhạc từ những năm 70 cả Việt, cả Pháp, cả Anh, đều đặn và tuần tự vang vang. Mùi khói thuốc nhẹ nhẹ nhưng không nồng, mùi gió lạnh của Đà Lạt len lỏi trong từng bước chân người vào ra quán. Không gian của Tùng luôn khiến Kiên phải suy nghĩ, làm sao lọt giữa Sài Gòn có thể có một quán được như thế này bây giờ?


Tùng luôn nhắc nhớ Kiên về hình ảnh của một Sài Gòn rất xưa, vẫn còn hiện diện trong những tấm ảnh cũ kĩ của ba mẹ, của các chị và của cả chính cô những ngày bước đi chưa vững. Từ cách bày trí đơn giản, những bộ bàn ghế gỗ cũ kĩ, những mảng gỗ màu nâu cánh ván ốp chân tường, những cái đèn treo…mọi thứ đều hòa hợp với ly cà phê phin nhỏ, với cái gạt tàn cũ kĩ, và cả dáng vẻ thư thái của những người đến với Tùng.


Không khi nào lên Đà Lạt mà cô quên ghé qua Tùng, không ai lên Đà Lạt mà cô không nhắc nhớ ghé Tùng. Bỗng dưng cái thành phố nhỏ đó chứa trong cô nhiều kỉ niệm vô vàn, nhưng gói gọn khi cô nói đến, cũng chỉ có Tùng. Nơi mà cô hay ngồi một mình, làm một vài điếu, dòm giọt cà phê đen đánh tỏng, nghe tiếng người thủ thỉ, chốc chốc cô lại nguệch ngoạc vài dòng vào sổ, rồi lại rút một hơi, mùi thơm thơm tỏa nhẹ, nhấp ngụm cà phê đăng đắng…Tự hỏi, thật hư chốn nào mà làm lòng người nhẹ nhàng được đến thế này?


Vậy mà, Kiên muốn quên đi. Một phần trong cô, không còn muốn nhớ đến Tùng nữa. Vì đã nhuốm màu kí ức, từ khi anh bước vào Tùng cùng cô. Không gian đó mỗi khi nhớ về, không còn là của riêng cô nữa. Phải chi ngày đó, cô đừng dắt anh vào Tùng…


~*~


“Em viết về những gì vậy?”


“Em viết về đủ thứ hết. Về Sài Gòn, về những chuyến du lịch của em. Về câu chuyện nhân duyên của con người.”


Chợt anh lặng im, rồi đưa mắt nhìn cô chăm chú xuyên bức màn đêm giữa hai đứa.


“Vậy rồi anh có được xuất hiện trong câu chuyện của em hông?”


Trong ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường hắt vào cửa sổ, Kiên thấy rất rõ mắt anh ánh lên điều gì đó như kì vọng. Cô buồn cười quá, chẳng biết nên nói thật hay nói đùa, chỉ đáp:


“Thôi ngủ đi cha! Nhiều chuyện quá cả phòng nó dậy đập tui với ông tét đầu giờ.”


Vậy mà hai đứa cứ thì thà thì thầm cho đến khi cả hai mệt nhoài rồi chìm dần vào giấc ngủ. Lại một đêm bình yên cho hai kẻ xa lạ, ở một nơi chẳng phải là nhà.


Kiên quyết định gọi anh là Tùng, dù anh chẳng phải người Việt, chẳng có da vàng, tóc đen, mắt đen gì sất. Anh là dân Irish, ở quê nhà làm bác sĩ nha khoa, đam mê đàn hát.


Anh có ngón đàn hay tới nỗi, mỗi lần anh cầm tới cây đàn là người xa lạ đâu cũng xúm lại, ngồi nghe như phải bùa. Có mấy đứa ở cùng phòng trọ tập thể, bu lại kêu anh bằng “thầy”, năn nỉ anh dạy tụi nó vài chiêu. Lúc đó nhìn mặt Tùng đúng kiểu nở mặt nở mũi lắm, mà phải giả vờ khiêm tốn.


Kiên gặp Tùng cách đó 2 tuần ở Sài Gòn. Người gì đâu mà nói nhiều kinh khủng. Cô chở Tùng đi coi hết mọi ngóc ngách từ quận trung tâm cho tới quận xa xôi hẻo lánh của Sài Gòn. Kiên dẫn Tùng đi ăn đủ mọi hàng quán lề đường, nghe cả trăm câu chuyện về sức khỏe và khoa học, nghe Tùng đàn hát cả chục bài tự sáng tác. Chỉ trừ lúc ăn là Tùng bớt nói.


Có một đêm ở Sài Gòn, Tùng lôi cô lên sân thượng chỗ anh đang trọ lại, mỗi đứa làm lon bia, rồi anh cầm đàn hát vang trời giữa màn đêm. Cô nghe tiếng gió thốc lành lạnh, bên dưới kia là vòng xoay Quách Thị Trang, vẫn còn sáng rực ánh đèn. Xe cộ vẫn còn chạy lác đác vòng quanh. Nhìn thấy dòng chảy ánh sáng mờ xa phía dưới, Kiên lại chợt thấy nao lòng một cách rất kì lạ.


Cô hỏi Tùng, anh có biết bài “Somewhere only we know” không? Anh không trả lời, đàn ngay những giai điệu rất thân thuộc mà ám ảnh.


Kiên hát theo, suýt thì bật khóc. Gió vẫn thổi xao xác. Sài Gòn ngày hay đêm gì cũng đều chông chênh.


Vậy là Kiên và Tùng vác nhau đi du lịch bụi. Không dễ kiếm được một người bạn đồng hành vừa khùng, vừa liều, vừa đàn giỏi. Gần như mọi ý tưởng điên rồ của cô Tùng đều hào hứng làm theo, và ngược lại. Cả hai ăn ý tới mức muốn nhận nhau làm anh em khác cha, khác mẹ, khác luôn chủng tộc.


Có bao nhiêu câu chuyện về gia đình, dòng họ, từ lúc nhỏ tới lúc lớn ăn ở ra sao, đứa nào thất tình lúc nào, đứa nào bị đá khi nào, không có chuyện gì là cả hai không đem ra kể cho nhau. Chẳng biết đâu ra mà nhiều thân thuộc đến vậy.


Tùng bảo cô, từ nhỏ tới lớn, cuộc đời anh chưa bao giờ thiếu cây đàn. Cái đam mê nó ăn sâu vào trong máu anh từ lúc nào không biết. Anh chơi cho rất nhiều nhóm nhạc, anh sáng tác cả trăm bài, vậy mà rồi đến từng tuổi này, anh vẫn không dám sống trọn cho nó một lần. Anh vẫn ngày ngày đi làm cái công việc mà anh đã ngán lên tận cổ. Nó cho anh nhiều tiền, nó cho anh một vị trí giữa cái xã hội này, nhưng mà đồng thời, nó đem lại cho anh một cảm giác rất vô vị. Một cuộc đời rất vô vị.


Kiên cười nhạt, cả Tùng và cô đều đang chơi vơi trên hành trình của chính mình. Tìm hoài, tìm mãi, mà chẳng thấy chút manh mối rằng mình sẽ là ai bây giờ. Có lần cô nói đùa, thôi Tùng sang đây ở luôn, anh đàn, cô hát, hai đứa tấn công thị trường âm nhạc từ từ, rồi ta sẽ sống như những gì ta ấp ủ. Tùng cười sảng khoái, hào hứng hùa theo, nhưng mà mỗi đứa đều biết, cuộc đời không dễ dàng như lời nói.


Trên chuyến hành trình, Tùng và cô kết bạn với Keya – một chàng trai người Đức cũng “khùng khỏe khoắn”. Bộ ba đi tới đâu là hoạt náo tới đó. Trong đội hình thì Tùng già nhất, rồi tới cô và Keya nhỏ nhất. Tùng và Keya thường xuyên đối xử với cô như em út, dù cô chẳng phải đứa nhỏ nhất trong đám. Lúc nào, đi đâu cô cũng được nghiễm nhiên đi vào giữa, ngồi ở giữa, được nhường đủ thứ.


Sáng sáng, cả ba hay ghé quán Tùng làm ly cà phê, tiện đường tạt qua quán phở gần đó làm mỗi đứa một tô cho ấm người. No nê cả đám, rồi mới bắt đầu lên đường khám phá hết mọi ngóc ngách của Đà Lạt.


Keya chạy con xe Honda tay côn đời cũ mà hắn độ lại đâu đó từ lúc ở Sài Gòn, Kiên đèo Tùng trên chiếc “Chém gió” (Airblade) thuê từ cô chủ chỗ cả đám trọ lại. Tùng ngồi sau xe chỉ đạo bằng cái bản đồ giấy thay vì bằng Google Map. Nhờ vậy nên cả đám lạc đường vài chục bận mới đến được nơi cần đến.


Đêm xuống ba đứa lại mon men ra Tăng Bạt Hổ làm vài ly sữa, ăn cái bánh nóng, ngồi hít hà cái hơi sương lành lạnh. Rất nhiều lần cả băng trong phòng trọ đi ngang, phát hiện ra 3 đứa đánh lẻ, thế là bị lôi kéo ngay ra quán bar gần đó. Cả bọn thay phiên nhau đánh vài bàn bida, uống vài ly bia.


Keya cao hứng nên thường xuyên uống quá trớn, giọng bắt đầu lè nhè. Tùng thì chưa thấy say bao giờ, dù là bia vẫn thay chai mới đều đặn. Lúc nào cũng tới quá nửa đêm, cả bọn mới lục đục kéo nhau về phòng trọ. Lịch trình có nhiêu đấy chuyện mà ngày nào cũng tua đi tua lại.


Đêm cuối ở lại Đà Lạt trước cả bọn kéo ra Nha Trang, Kiên đòi ghé cà phê Tùng trước khi quán đóng cửa, nhưng cả bọn ham uống quá nên cứ dùng dằng mãi ở quán bar.


Cô chẳng buồn rủ rê thêm tiếng nào, một mình cuốc bộ ngược dòng đi ra cà phê, hút vài điếu Captain Black, nghe vài bản nhạc Anh cũ kĩ mở êm êm trong quán đã thưa người.


Giữa lúc cô vừa thả làn khói mơ màn vào không khí, chợt cô thấy dáng ai đó quen quen tiến vào chỗ cô ngồi. Ra là Tùng.


“Xỉn chưa?”– Kiên ngửa đầu lên nhìn anh.


“Anh có uống giọt nào đâu mà xỉn!’’– Tùng ngồi phịch xuống cái ghế gỗ.


“Ra đây theo tui chi? Ở đó không vui hơn hả?’’


“Ai biết em, tự dưng thấy bỏ đi một nước, tưởng có chuyện gì buồn.”


“Em thì thiếu gì chuyện để buồn.”– Kiên vẫn tiếp tục nhả khói.


“Buồn anh hả?’’– Tùng quay thẳng người lại nghiêm túc.


“Trời, thương để không hết chứ buồn.’’– Cô buông một câu ghẹo Tùng.


Anh cười hì hì, “Đúng rồi. Anh tuyệt vời quá mà.’’


Kiên chề môi một cái rõ xấu, anh vẫn nhe hàm răng nha sĩ trắng tinh ra cười nhăn nhở. Nhạc trong quán vẫn nhè nhẹ, đêm Đà Lạt vẫn dịu dàng.


Kiên dựa đầu vào vai anh, hút trọn điếu cuối cùng trong gói. Tùng kiên nhẫn ngồi im, hát lẩm bẩm theo bài nhạc tiếng Anh cũ đang phát trong quán. Có vậy, mà cô thấy lòng mình chợt bình yên. Mãi sau này, Kiên mới nhận ra, khoảnh khắc đó ở lại lâu trong lòng mình hơn mình vẫn tưởng.


Sáng hôm sau, cả ba tiếp tục hành trình ra đến Nha Trang. Keya chạy xe honda thẳng một mạch từ Đà Lạt. Kiên và anh ngồi xe khách đi vòng qua đèo, hai đứa chia nhau cái tai nghe, mở hết list nhạc này đến list nhạc khác. Bên ngoài kia cửa sổ, những đoạn đèo sâu hun hút lần lượt hiện ra bên dưới làn mây trắng mỏng.


Kiên ngủ gục trên vai Tùng hơn nửa chuyến đi. Đến khi xe khách dừng trước trạm, Tùng khèo cô dậy, rồi chỉ cho cô coi cái vai áo ướt mèm của anh. Kiên cười hề hề, kéo vạt áo Tùng chùi nốt phần ke còn sót trên mép. Anh đành lắc đầu ngao ngán, chẳng hiểu sao gặp ai chẳng gặp, lại đúng cái con khùng nhất đất Sài Gòn. Vậy mà anh vẫn tốt bụng vác giùm cô cái ba lô nặng chình ịch, hai đứa lần mò đi tìm cái phòng trọ tập thể đã đặt cùng với Keya.


Lúc vào tới phòng trọ, đã thấy Keya ngồi đợi sẵn. Bộ ba lại tề tựu về một bàn đào. Những ngày cả bọnở đó, tiết trời Nha Trang vô cùng dễ chịu. Cả ba đứa đổi gió, thuê xe đạp chạy giáp vòng trung tâm thành phố. Suốt đoạn đường, lúc nào hai ông thần cũng phải dừng xe lại chờ cô cả chục bận.


Có lúc Kiên mệt quá chẳng buồn nỗ lực đạp đuổi theo nữa, nên cứ tà tà thả xe chạy tới đâu thì tới, mất một lúc lâu mới nhận ra mình lạc mất tiêu hai ông thần ở giữa phố đông người. Đang tính đưa điện thoại lên nhắn, mới sực nhớ ra…cả ba đứa làm gì có số điện thoại của nhau. Nào giờ toàn nhờ in-tẹc-nét để nhắn qua lại trên Facebook, mà ngoài đường thì làm gì có in-tẹc-nét. Vậy là cô bình thản cất điện thoại vô túi, định bụng đạp tà tà về tới phòng trọ, kiểu gì mà chẳng phải về đấy.


Kiên bình thản đạp, bánh xe bình thản lăn, được một đoạn, cô chợt nghe tiếng gọi í ới từ sau lưng, cô giảm tốc rồi dừng lại. Tùng chạy ào tới với vận tốc tên lửa, mặt xanh không còn hột máu. Keya cũng vừa lúc trờ tới, cả hai thở hồng hộc không nói nên lời. Ra dấu chỉ trỏ, tỏ vẻ như đang trách mắng gì đó. Kiên cứ thế cười nắc nẻ, cả hai càng giận, cô lại càng cười to. Hiểu là nãy giờ hai ông thần này cũng hoảng loạn chạy đi tìm mình, vừa thấy thương mà cũng vừa mắc cười chịu không nổi.


Có hôm đang nhậu ngoài bãi biển, Keya bảo, phải mà cả 3 ở vậy, đi chơi với nhau suốt đời, chắc vui hoài không buồn được bữa nào.


Vậy mà cái ngày buồn đó tới, khi mà cô quyết định dừng chuyến hành trình của mình để về Sài Gòn tiếp tục công việc.


Tùng và Keya ra sức dụ dỗ, năn nỉ cho tới đe dọa, hòng lôi kéo cô theo chuyến đi phượt ra tới Bắc, nhưng Kiên đã phải dằn lòng, tự nhủ cuộc vui này đã đến lúc tàn.


Sáng hôm đó, Keya đem con honda đi sửa, đám trong phòng trọ cũng kéo nhau đi biển hết, cô lục đục xếp lại ba lô, Tùng ngồi im dòm cô không nói gì. Có một điều gì đó, thôi thúc cô phải dừng chuyến đi của mình lại tại đây, không được trì hoãn.


Ban đầu Kiên chỉ dự định đi một chuyến ngắn ra Đà Lạt, vậy mà rồi lại ham chơi đi thêm gần cả tuần ở Nha Trang. Cô đói bụng, nhìn qua thấy Tùng mặt buồn buồn, cô rủ anh đi ăn rồi đi dạo bữa cuối, đặng tối đó cô lên xe về lại Sài Gòn.


Hai đứa ních cho đầy một bụng, rồi thả bộ lòng vòng biển. Trên loa phát thanh một bài nhạc Việt ngộ nghĩnh, Tùng kéo tay Kiên ra nhảy tưng tưng chẳng ăn nhập vào đâu. Vậy mà cứ thấy vui rất dễ chịu.


Tự dưng rồi, Tùng kéo cô vào ôm một cái rất lâu và rất chặt, không nói một lời nào. Kiên ngỡ ngàng, nghe tim mình đánh lỗi một nhịp. Không hiểu từ lúc nào mà mùi hương từ người Tùng lại trở nên quá đỗi thân thuộc tới vậy. Cô chợt nhận ra, lý do vì sao lòng mình thôi thúc phải dừng lại.


Cô hiểu rõ, bản thân mình không sẵn sàng cho những chuyện tình không đầu không cuối nữa. Cũng không đủ can đảm để phá hủy đi một tình bạn rất đẹp giữa cô và Tùng. Quá nhiều sợ hãi để bắt đầu một chặng đường yêu – như những chặng đường yêu đã cũ.


“Cõi yêu rất xưa, chỉ người yêu nhau nối gót”
(Chìm trong muôn thuở - Đỗ Bảo)

Tùng bảo muốn ra trạm xe với cô dù cô khăng khăng bảo để cô đi một mình cũng được. Anh chẳng thèm đôi co, chụp lấy đồ của cô và ngúng nguẩy đi ra khỏi phòng trọ. Cô lẽo đẽo đi theo ra tới trạm. Tự dưng Tùng ít nói hơn bình thường. Cả hai đứa cứ ngồi như thế trước trạm xe, nghe muỗi vo ve…


“Em không đi cùng nữa, chắc Keya nó buồn lắm, tại hết đứa để nó chọc rồi.”– Tùng cất lời.


“Ủa thì nó quay qua chọc anh, lo gì.” – Kiên nháy mắt.


“Hỏng vui!’’– Tùng chề môi.


Cô lại được dịp cười nắc nẻ với cái điệu bộ bê đê đó của Tùng. Hai đứa lại rôm rả nói những câu chuyện trên trời dưới đất trước khi chuyến xe của cô trờ đến.


Kiên nói lời tạm biệt với Tùng, dặn dò anh và Keya đi đường phải cẩn thận, cần gì thì phải báo ngay để cô biết mà hỗ trợ kịp thời. Tùng giang tay ra hiệu ôm một cái chót trước khi cô lên xe. Cái ôm cuối cùng vì chẳng biết tương lai có còn duyên gặp lại. Vậy là cô tạm biệt Tùng, tạm biệt những ngày rong ruổi bình yên cùng nhau, cứ ngỡ như một giấc mơ không hồi kết.


Có lần Keya nhắn bảo cô, từ lúc cô về lại Sài Gòn, trên suốt chuyến đi ra tới Bắc, không lúc nào Tùng không nhắc cô trong mỗi câu chuyện. Có thể Kiên đã quyết định đúng, cũng có thể là sai, nhưng thực sự chẳng có phạm trù đúng hay sai trong chuyện tình cảm.


Cho đến bây giờ, đã ba năm kể từ lần gặp đầu tiên của cô và Tùng, cả bọnvẫn “chat” hỏi thăm nhau đều đặn. Bộ ba vẫn nói những câu chuyện trên trời dưới đất, vẫn muốn biết đứa kia sống như thế nào, dự định sắp tới ra sao, sẽ chu du phương trời nào trong tương lai. Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau giữa cuộc đời dài rộng. Mỗi đứa đều trân quý cái tình bạn mà họ đã có với nhau, đều hiểu có những thứ rất đẹp nếu chúng ta biết dừng lại.


Người gặp người chưa bao giờ là sai, điều duy nhất có thể sai, đó là thời điểm. Nhưng nếu còn duyên với nhau, người sẽ chọn ngồi lại đời nhau bằng một cách khác.


Mip

16 views0 comments

Comments


bottom of page