top of page
Writer's pictureCamellia Taylor

[Truyện ngắn] Sally và tôi




Sally ngồi chải tóc cho tôi. Bên ngoài trời lất phất mưa, màu trời xám ngai ngái như màu mắt của cô. Chốc chốc Sally lại vạch tóc tôi ra để nhổ cho bằng được một sợi tóc bạc lẫn đâu đó.


“Sally à! Em mà nhổ nữa là đầu chị hói đó! Tóc chị xấu đó giờ rồi, đừng hành hạ nó nữa.”


Sally chau mày nhăn nhó, với một đứa cung Xử Nữ như cô thì việc có một thứ nhỏ xíu không theo quy luật chung (mà cô cho là nó phải theo) là một chuyện rất khó chịu, nó có thể làm cô bứt rứt suốt cả một ngày.


Sally vẫn không chịu ngừng nhổ mớ tóc bạc trên đầu tôi cho đến khi tôi gào lên. Sally cười khanh khách như thể cô chỉ chờ để xem một đứa giỏi chịu đựng như tôi nổi điên. Sally lúc nào cũng vậy, tinh nghịch khác thường, tỉ mẫn khác thường.


“Sao Min không nhuộm lại tóc đi? Nhìn Min như bà già năm mươi ấy.”


Tôi cười xoa đầu Sally :


“Nhìn vậy cho giống mẹ của Sally! Được chưa?”


“Hông thích! Min còn phải lấy chồng nữa!”


Cô lúc nào cũng nói chuyện có vẻ như rất ngô nghê, cái kiểu như bập bẹ không tròn tiếng, dù tôi đã dạy mãi. Nếu kể ra vì sao chúng tôi gặp nhau, chắc chẳng ai tin được trên đời lại có câu chuyện hài dở tệ như thế.


Tôi gặp Sally vào mùa hè cách đây 2 năm. Khi đó tôi vừa xong chuyến công tác dài hạn bên Nhật. Sài Gòn đón tôi bằng một cơn mưa rào tối trời tối đất. Chuyến bay đáp rất trễ, nhưng trong đầu tôi chỉ thôi thúc muốn gặp anh và làm cho anh bất ngờ vì lịch về sớm hơn dự kiến. Tôi tất tả đội cơn mưa đi kiếm anh và nghe lòng mình vỡ nát khi thấy hai thân thể trần trụi trên chính chiếc giường quen thuộc, nơi căn hộ mà chúng tôi sẽ về bên nhau sau ngày cưới chỉ còn cách một tháng.


Lần đầu tiên tôi gặp Sally như thế. Một câu chuyện hài dở tệ.


Tôi chết lặng nhìn anh lồm cồm ngỏm dậy với lấy quần áo, Sally vẫn nhắm nghiền mắt như thể không có gì có thể đánh thức cô lúc này.


Tôi không còn sức để nổi điên hay làm bất cứ điều gì nữa cho những vỡ vụn trong lòng mình. Cứ ngồi lặng thinh giữa phòng khách, nhìn đăm đăm vào anh trong bóng đêm.


“Anh mở đèn nha?”


“Để thấy rõ hơn gương mặt kinh tởm của anh hả?”


Anh vẫn im lặng.


“Tôi đúng là con điên mới đi tin anh trong khi bạn bè, gia đình ai cũng can. Khốn nạn.”


Sự im lặng của anh ta làm tôi như muốn phát điên.


“Hèn! Anh giỏi chơi trò im lặng quá ha. Thôi đừng có diễn nữa. Cổ là ai? Quen lâu chưa? Hủy mẹ cái đám cưới này đi. Tôi sẽ quay lại Nhật.”


Anh bắt đầu cất tiếng sau chuỗi im lặng đè nát tim tôi. Tôi cố giữ cho giọng mình khỏi lạc đi mỗi lúc đặt thêm câu hỏi cho anh và giữ cho tay mình không nắm quá chặt đến bật máu. Cuối cùng tôi chỉ kịp buông một cái tát chấm dứt tất cả. Cơn buồn nôn kinh tởm tràn khỏi cuống họng, tôi nôn thốc nôn tháo dù cả một ngày dài chẳng ăn gì. Trong lúc sức lực như dần rời bỏ cơ thể mình, tôi nghe tiếng khóc gào lên từ trong phòng vọng ra.

Là Sally. Cô đã tỉnh.


Sally là con lai người Thái, bố cô vốn là khách du lịch vãng lai, trong một lần say xỉn đã đè nghiến cô phục vụ phòng nhỏ chỉ bằng phân nửa ông ta. Sally kể, mẹ cô không hận ông ấy. Bà cũng chẳng còn nhớ mặt ông tròn méo ra sao. Bà chỉ biết tin rằng, trời ban cô cho bà vì một lý do nào đó mà chỉ có số phận mới biết.


Sally được sinh ra và lớn lên như rất nhiều những đứa con lai khác ở Thái. Cô chưa bao giờ muốn tìm hiểu bố mình là ai, chưa một lần cô muốn tìm xem “con mãnh thú” đã ban cho mình phân nửa sự sống có hình dạng ra sao. Hẳn là ông ta có đôi mắt màu xám, như của chính cô.


Sally đẹp. Cái nét đẹp lai Á và Âu là một trong những thứ làm bạn khó rời mắt nhất. Sự kết hợp giữa góc cạnh của Âu và mềm mại của Á là niềm ao ước của rất nhiều người, ngay cả chính tôi.

Tôi luôn có một khao khát nực cười về một đứa con lai. Tôi kể Sally nghe về ước mơ nhỏ đó của mình, về việc tôi chấp nhận làm mẹ đơn thân, chỉ cần có con mà thôi, một đứa con lai như mong muốn. Mỗi lần Sally nghe tôi kể về cái ao ước “giản dị” đó, cô chỉ bật cười bảo:


“Min có con lai là em nè, đủ rồi nha. Đừng có ra ngoài rồi vác về thêm đứa nữa.”


Tôi biết cô chỉ giả vờ ngây ngô thế thôi, cô đã lớn lên với một người mẹ phải sống cô độc nuôi dưỡng đứa con lai của mình. Hơn ai hết, cô là người hiểu câu chuyện đó. Sally đã thấy mẹ cô đủ khổ cực trước khi bà đột ngột qua đời. Cả cuộc đời chưa một ngày nào vui, chưa một lần được tròn vẹn mái ấm, chưa bao giờ ngẩn mặt lên được với người đời, bà chỉ cố gắng bù đắp cả phần người Cha cho cô. Đó là lý do Sally thề không bao giờ quay trở lại đó nữa, dù cuộc đời cô có trôi nổi đi bất cứ đâu.


Lúc đầu sang bên này theo những chuyến vận chuyển hàng nhận tiền ship, Sally không nghĩ sẽ có ngày cô chọn đây là đất sống. Cô tranh thủ ở lại Sài Gòn lâu hơn và bắt đầu với những công việc thời vụ, lúc thì chạy bàn chỗ này chỗ kia ở phố Tây, vốn tiếng Việt chỉ đủ lận lưng nhưng tiếng Anh bồi lại khá giỏi nên cô không sợ không kiếm được cần câu cơm ở cái đất Sài Gòn chẳng đãi bạc ai bao giờ. Đất này lắm người tứ xứ đổ về, tất cả đều mang một khao khát chung về việc không thành danh thì cũng thành công, không thành gì thì cũng kiếm được nhiều hơn ở cái xứ khỉ ho cò gáy nơi quê nhà. Còn cô, Sài Gòn xô bồ không kém nhưng vẫn có chút gì đó thanh thản hơn mảnh đất quê nhà của cô…


Sally quá hiểu những chốn bar pub nhiều hiểm họa, lắm gã vợ con đùm đề vẫn chè chén mỗi ngày rồi gạ gái mua vui. Chỗ cô làm hay xuất hiện cái gã nọ, cứ cuối tuần nhậu nhẹt ở quán bar với lũ bạn là lại đem tiền ra gạ gẫm cô. Cô nghe bọn hắn kháo nhau chia buồn gã này sắp đi “tù mọt gông”. Sally hỏi mấy đứa làm chung mới biết “tù mọt gông” tụi hắn nói là làm đám cưới. Thì ra người ta cưới nhau khổ sở vậy.


Cô không muốn bị đuổi nên vẫn một tiếng nhẹ, hai tiếng cười với đám đàn ông sỗ sàng đó. Và rồi cái đêm định mệnh đến, cô không biết mình đã trở thành con mồi bị chuốc thuốc và là vật cá độ trên bàn nhậu của những gã trai muốn ăn chơi trước ngày “tù mọt gông.” Đầu óc choáng váng, cô chỉ còn nghe tiếng thân thể mình rã rời...


Cái đêm đó cô đã định nhảy khỏi ban công. Nhưng một người phụ nữ xa lạ đã lao ra ôm cô lại rồi giáng một cú tát mạnh váng trời. Đến bây giờ cô vẫn nghĩ, người đã ôm cô lại lúc đó, là mẹ cô.

Sally hỏi tôi mãi vì sao tôi lại cứu rồi đưa cô về nhà sau ngần ấy chuyện đã xảy ra. Tôi cười bâng quơ, thú thật là tôi cũng chẳng hiểu thần linh phương nào nhập mình đêm đó. Có lẽ tôi đã linh cảm cái kết không lành cho chuyện mình, chỉ là tôi tự huyễn hoặc bản thân. Tôi đã không muốn để Sally biết, khoảnh khắc đó, chính cô mới là người đã cứu tôi khỏi ý nghĩ tự tử. Tôi bảo Sally:


“Chắc là mẹ em đã gửi em cho chị. ”


Sally choàng tay ôm lấy cổ tôi:


“Min là mẹ của em!”


Mỗi lần Sally thỏ thẻ những lời đó, lòng tôi dịu dàng như chẳng có giông gió nào có thể quật ngã được mình nữa. Tôi vẫn nghĩ mình sẽ ở vậy, lo cho Sally đến khi cô có cho riêng mình một gia đình nhỏ và sống hạnh phúc. Lúc đó, tôi sẽ yên lòng trút bỏ chốn hồng trần này mà một lòng một dạ gửi gắm những ngày tháng còn lại nơi cửa Phật. Cũng có thể là tôi sẽ bỏ xứ đi đâu đó xa xa khỏi nơi loài người sinh sống. Có lẽ là vậy, có lẽ thôi.


Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn lất phất rơi. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng bởi cái thứ tình cảm giản dị không thể gọi tên này giữa tôi và Sally.


Có lẽ, trời đã sắp đặt để chúng tôi có thể ở bên cạnh nhau và vỗ về những lỗ hổng trong tâm hồn mỗi người. Những lỗ hổng không thể lấp đầy, mà chỉ có thể che đậy tạm thời. Rồi chúng ta sẽ chết đi, mang theo những niềm vui, những nỗi buồn, cả những lỗ hổng dưới hình dạng của kí ức. Rồi tất cả sẽ nằm lại, rất yên ổn dưới 3 thước đất, chẳng còn gì có thể khuấy nhiễu đời ta.


Mip

2 views0 comments

Comments


bottom of page