top of page
Writer's pictureCamellia Taylor

[Tản văn] Khoảng trống trong tim

Updated: Aug 22, 2019





Hồi còn ở Sài Gòn, tôi hay sang chơi nhà đứa em học chung trường cách tôi mấy khóa. Nhà con bé có một chiếc lồng chim to và 3 chú chim di vằn nhỏ xíu. Mỗi lần ai đi ra đi vô mở cửa là tụi nó kêu tiếng như chó con sủa. Lần đầu tiên đến chơi, tôi giật mình hỏi con bé em, nhà mình nuôi con gì kêu ngộ bây. Nó thò tay chỉ 3 con chim:


“Ba con quỷ di vằn này nè chị. Um sùm như chó sủa làm hàng xóm cứ tưởng nhà nuôi chó.”


Ba con quỷ nhỏ nhỏ vậy mà nhiều chuyện kinh khủng. Chẳng biết chúng nó nói gì với nhau mà cứ tíu ta tíu tít, um sùm cả một ngày dài. Tôi qua chơi thường ở lại cả ngày, có đêm ngủ một giấc bảnh mắt dậy, đã nghe tụi nó kêu ủm củ tỏi.


Vậy mà, một sáng nọ, lũ chim nhỏ trong lồng bỗng dưng lặng yên. Chúng không kêu những âm thanh vui tai nữa. Tôi và đứa em lấy làm lạ, bèn mon men lại chiếc lồng xem có chuyện buồn phiền gì mà chúng chẳng thèm kêu. Một đứa đậu ngoài ổ, một đứa nằm trong ổ, cả hai nhìn chăm chăm một đứa còn lại đã nằm bất động. Vậy là chúng tôi hiểu, một đứa đã ngủ yên mãi mãi.


Tôi chết lặng trong lòng, buồn không cất thành tiếng. Mới đây ba đứa ấy còn tíu tít bên nhau, đứa chui vào ổ đứa lại bay ra, rồi đêm đến chúng lại cuộn vào nhau, yên giấc. Vậy mà giờ đã sớm rời xa.




Hai chú chim nhỏ cứ thế thay nhau trông chừng bạn. Đứa nằm cuộn bên cạnh, đứa đứng gác bên ngoài. Tôi lúng túng cả một buổi sáng, không biết làm sao để đem chú chim kia ra để chôn cất. Đến lúc đem ra được rồi, hai đứa nhỏ còn lại cứ thẫn thờ như chưa hiểu chuyện gì đã xảy đến. Mỗi đứa đứng một góc, lặng yên và ngơ ngác.


Tôi buồn, con bé em buồn, nhìn hai đứa di vằn còn lại càng buồn thiu. Tôi đành đem chiếc lồng ra ngoài sân để chúng phơi chút nắng. Hai đứa nhỏ vẫn quấn bên nhau, không hót, không kêu, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh đứa còn lại. Chốc chốc đứa này lại quay sang đứa kia dụi đầu, nhìn như người ta chải tóc cho nhau. Chú chim vắn số kia đã cất cánh bay về với trời.


Tôi vốn biết sự sống mong manh, chỉ không nghĩ lại vô thường đến như vậy. Vô thường như một sáng mùa đông, tôi vừa thức dậy đã nghe tin bạn qua đời. Trong một chốc, tôi không muốn nghĩ đó là sự thật.


Tôi vẫn còn nhớ hoài cái nụ cười của bạn với chiếc răng khểnh thiệt là duyên. Lũ con gái chúng tôi từng đùa nhau chớ, phải mà là con trai chắc cả đám đánh nhau vỡ đầu để được làm người yêu bạn. Ai cũng bảo rằng nhìn bạn cười mà thấy cuộc đời bỗng nhẹ thênh, cứ như thể chẳng có điều gì xấu xa trên thế giới này có thể dập tắt được nguồn năng lượng tích cực tỏa ra từ bạn. Bạn đẹp người và đẹp cả nết, trời không thể nào phụ lòng bạn, chắc chắn một lúc nào đó, tất cả chúng tôi sẽ nhìn thấy bạn bận chiếc đầm cưới trắng tinh và rạng rỡ bên người thương của mình.


Vậy mà ngày cưới đó đã không kịp đến, chỉ có một dòng người đưa tiễn bạn về với trời. Căn bệnh ung thư đã lấy đi phần đời còn lại của bạn.


Bạn đã mãi mãi ở lại tuổi 27, sau những tháng ngày chống chọi với ung thư. Còn lũ chúng tôi vẫn tiếp tục bước, đứa thì loay hoay với cuộc sống gia đình còn đang nhiều bộn bề của những ngày bắt đầu học làm cha, làm mẹ. Đứa thì vẫn còn quẩn quanh với những hướng đi trong tương lai, đứa thì bôn ba xứ người, mắc kẹt với những câu chuyện vụn vặt trong kí ức. 


Vậy mà đã 1 năm tròn từ ngày bạn ra đi, tôi vẫn nghĩ mãi về những lần trò chuyện ngắn ngủi cuối cùng. Tôi đã quá bận rộn và mệt mỏi với những đấu đá ngoài xã hội, quên mất đi cả việc hỏi thăm bạn. Tôi đã chẳng thể biết được, có một sớm thức dậy, mọi thứ đã chẳng còn mang màu sắc cũ, mọi thứ đã chẳng còn mang hơi thở cũ. Một sớm thức dậy, tôi đã không còn có thể nhìn bạn để mỉm cười một lần cuối.


Bạn đã bay về trời, như chú chim nhỏ kia, để lại những người thương với một khoảng trống rất rộng ở trong tim.


"Nếu thật  Hôm nào em bỏ đi  Em bỏ đi  Sau lưng em còn con phố dài  Những hàng cây loan tin nhau  Rồi im tiếng nói  Quanh đây hoang vu tiếng cười  Có ngày xưa em theo tôi  Cùng ra quán ngồi  Bên đời xe ngựa ngược xuôi..." Rơi lệ ru người - Trịnh Công Sơn


Mip.

4 views0 comments

Comments


bottom of page